Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Điều bí mật


phan 9


Cường nói và đi nhanh ra cửa, ào ào như một cơn gió, để lại trong căn phòng một không khí nặng trịch. Bà Phượng gần như nghẹt thở vì nén cơn tức giận với con trai. Bà đập bộp tay xuống thành ghế, gằn giọng nói:


- Thằng bất hiếu. Nó coi trọng một con đàn bà hơn cả mẹ đẻ của nó.


- Bác uống ly nước này đi bác – Hằng đưa cho bà Phượng cốc nước.


Bà Phượng uống xong cốc nước, cảm thấy cơn tức giận đã xuôi đi một chút, lúc này bà mới nhìn tới vẻ mặt của Hằng. Bà thầm khen ngợi cô con dâu tương lai này, dù trong lòng có tức giận và tổn thương nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để kiềm chế lại. Bà dịu giọng nói:


- Bác xin lỗi con. Tại bác không biết dạy dỗ nên thằng Cường nó mới như thế. Nhưng con yên tâm, ngoài con ra, sẽ không một đứa con gái nào được phép bước chân vào cửa nhà bác.


- Con biết mà bác. Anh Cường cũng cần phải có thời gian để quên đi cô ta nữa.


- Nó bị con bé đó mê hoặc rồi, suốt ngày chạy đi tìm nó, rồi tìm mọi cách bảo vệ nó. Chỉ có nước đẩy con bé đó đi thật xa mà thôi – Bà Phượng trầm ngâm nói, trong đôi mắt bà lúc này hiện lên một nét cay nghiệt rõ ràng.


- Bác định làm gì? – Hằng tò mò hỏi.


- Bác định cho người tới gặp cô ta, đưa cô ta một ít tiền và bắt cô ta đi thật xa. Nếu cô ta ương ngạnh không chịu thì buộc phải dùng tới biện pháp mạnh, hủy đi gương mặt, làm tàn phế, gieo chút bệnh… Bất cứ cách gì khiến cô ta tự cảm thấy nhục mà tránh xa thằng Cường ra.


Hằng im lặng nhìn bà mẹ chồng tương lai của mình, trong đôi mắt xinh đẹp không ngờ lại hiện lên vẻ đồng tình. Cô chợt cười, chìa tay ra nói:


- Bác đưa con chiếc phong bì kia đi.


- Để làm gì? – Bà Phượng hỏi lại.


- Anh Cường cấm bác, nhưng không có cấm con. Để con làm giúp bác. Bác cần làm như thế nào cũng được, thậm chí… thậm chí là khiến cô ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời này.


Nụ cười độc địa của Hằng lúc này khiến bà Phượng ngồi đối diện cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Trong giây lát, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.








Chương 17: Cô Tô





Nếu nói tới những hòn đảo hoang sơ nhất Việt Nam, không thể bỏ qua cái tên Cô Tô.


Nếu ai đó từng một lần dạo bước trên bãi cát trắng của Cô Tô, để những con sóng bạc ru ngủ đôi chân trần, nước biển như ngọc, trời trong vắt, rừng xanh tít tắp nơi xa, lúc ấy sẽ có cảm giác như đang say, đang mê luyến một người con gái ở độ tuổi xuân thì rạng rỡ. Bước dưới biển trời Cô Tô mà như đang lạc trong một vũ điệu hoang dã bất tận của thiên nhiên.


Mặc dù tới đây vào mùa đông, không được ngắm những ngày trời trong nắng đẹp, nhưng màu nước biển xanh mênh mang cũng khiến Đại cảm thấy nơi đây đúng là một thiên đường.


Chuyến công tác ra đảo lần này của anh chủ yếu là để tham gia vụ thầu mở nhà hàng năm sao ở đây. Nhà hàng này nằm trong khu resort Biển Xanh sắp đi vào hoạt động trong năm tới, vì vậy nó thu hút được sự chú ý của khá nhiều ông chủ lớn trong ngành kinh doanh nhà hàng ở Việt Nam. Đại cũng không hoàn toàn nắm chắc rằng mình sẽ thắng nhưng điều đó cũng không thể bắt anh ngừng quyết tâm được.


Vận may luôn đi liền với sự cố gắng, thành công chỉ theo đuổi người ưu tú mà thôi.


Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm của một trong những căn phòng VIP nhất khu resort, Đại gọi cho trợ lý của mình đang ở trong một căn phòng khác. Sau khi hỏi lại về những tài liệu cần thiết cho buổi thầu, Đại không quên nhắc nhở người trợ lý về bữa tiệc chiêu đãi tối nay ngay tại vườn hoa lớn nhất khu resort.


Thực ra cũng nhờ có Nhật Lệ mà Đại quen được với con trai của ông chủ khu resort này. Khi đó anh chàng kia từng ngỏ ý muốn theo học nấu ăn với Nhật Lệ nhưng đã bị cô khéo léo từ chối. Sau đó anh ta ra nước ngoài học một thời gian, mới về nước chừng hơn một năm nay. Từ ngày về nước, anh ta ở luôn ngoài đảo để giúp bố mình xây dựng và quản lý resort. Cách đây không lâu, khi phát thư mời cho các chủ nhà hàng, anh ta cũng gửi cả cho Đại, kèm theo một bức thư riêng mời Đại ra đây nghỉ ngơi ít ngày. Đáng tiếc, khi Đại tới đây trưa nay thì anh ta lại có việc vào đất liền từ hôm qua, tới tối mới về.


Đại lau khô tóc, mặc một bộ đồ thể thao ấm áp rồi ra ngoài đi dạo, đồng thời tham quan luôn khu resort mới này.


Men theo những lối đi lát bằng đá, hai bên là cỏ xanh và hoa cẩm tú cầu. Trong bãi cỏ đặt rất nhiều chậu cảnh, những hòn non bộ lớn và cả những cây đào đã trổ đầy nụ, chỉ cần nắng ấm lên là sẽ nở bung ra đón xuân sang.


Đi một lúc, Đại đã có mặt ở bãi biển. Cát trên bãi biển trắng xóa, nước biển trong xanh, sóng chỉ lăn tăn gợn nhỏ, khiến cho mặt biển phẳng lặng và trong suốt như một tấm gương khổng lồ. Nếu là mùa hè, được thả mình ở đây để ngắm mây trời, hay những đàn cá bơi lội dưới nước thì thật là tuyệt vời.


Trời mùa đông chẳng mấy chốc đã chuyển sang nhập nhoạng rồi nhanh chóng tối hẳn. Gió biển lành lạnh khiến Đại rùng mình, tự nhiên thèm cảm giác được ôm một ai đó đi dạo trong không khí cuối đông này. Anh nghe nói Cường cũng đã đến đây và đang ở trong khu VIP. An – con trai ông chủ resort cũng đã về tới và hẹn gặp vào bữa tối.


Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Đại tự tin bước về phía bữa tiệc.


Khu vườn hôm nay được trang hoàng vô cùng lộng lẫy với những giàn đèn treo cao, những bàn thức ăn được trải khăn màu trắng xanh, tiếng nhạc du dương. Người tới dự bữa tiệc cũng khá nhiều, nam cũng có, nữ cũng có, ai nấy đều đang bận rộn làm quen với nhau. Đại vừa cúi nhìn đồng hồ thì có một bàn tay vỗ vỗ lên vai anh, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên:


- Bảnh quá, ông bạn!


Đại cười nhìn Cường, sau đó đấm nhẹ một cái lên vai người bạn của mình.


- Các cô gái đang nhìn ông đấy chứ, đâu phải tôi.


- Xem ra ông bố một con hấp dẫn chị em hơn hẳn nhỉ?


Cường và Đại cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, mặc dù có thể nói, cả hai gần như trở thành nhân vật trung tâm của mọi ánh nhìn, nhất là những cô gái trẻ xinh đẹp thì không ngừng liếc về phía họ.


Một lúc sau, một người đàn ông với cái bụng phệ, trông có vẻ nặng nề đứng lên tuyên bố lý do và mở rượu khai tiệc, người này chính là bố của An, ông chủ của resort Biển Xanh này.


Khi Đại còn đang loay hoay giữa những lời mời rượu tới tấp thì An tìm thấy anh và kéo anh ra khỏi đám người đó. An bắt tay anh, sau đó dẫn anh tới gặp bố mình.


Ông Khải vui vẻ và cởi mở hơn Đại nghĩ. Sau khi An dẫn anh tới giới thiệu thì ông lập tức bắt tay anh, vui vẻ nói chuyện.


- Tôi từng ăn ở nhà hàng Phương Đông của cậu vài lần, đúng là nhà hàng cao cấp, đồ ăn vừa miệng, vừa mắt, phục vụ lại nhiệt tình. Tôi cũng muốn đám nhân viên của tôi ở đây phải có được lòng nhiệt tình và tận tụy với công việc như thế - Ông Khải vỗ vỗ vai anh nói.


- Với cháu, ẩm thực không chỉ là ngành nghề kinh doanh, nó còn là cái đẹp. Mà sự giả dối không thể tạo ra cái đẹp hoàn hảo được, vì thế cháu đặt sự vừa lòng của người thưởng thức món ăn lên hàng đầu, sau đó mới tới lợi nhuận – Đại cười.


- Nhưng nếu không có lợi nhuận, liệu có thể tạo ra được sự tận tình trong phục vụ? – Ông Khải hỏi lại.


- Câu nói “kinh doanh không vì lợi nhuận” là câu nói dối lớn nhất mọi thời đại. Cháu là người biết dùng trí óc của mình để kiếm tiền, và cũng là người biết sử dụng đồng tiền của mình đúng mực nhất – Đại đưa ly rượu trắng lên mời ông Khải rồi uống một hơi.


- Cậu rất tự tin. Tôi cũng chỉ mong con trai tôi được như cậu, chắc chắn khi ấy tôi sẽ không ngần ngại mà giao resort này lại cho nó.


- An là một người thông minh, nhưng cậu ấy hợp với những công việc đòi hỏi sự tinh tế và khéo léo hơn. Ví dụ như… đầu bếp – Đại nhận xét.


- Nó luôn mơ ước được làm đầu bếp - Ông Khải thở dài.


- Chú nên tôn trọng lựa chọn của cậu ấy, đừng ép buộc cậu ấy làm gì.


- Tôi chưa hề ép buộc nó.


Ông Khải nói tới đây thì An lại quay lại, kéo theo một người, không ngờ lại chính là Cường.


- Bố… đây là anh Cường, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều khi học ở bên ấy. Anh ấy chính là đồng môn cùng học nấu ăn và làm việc trong nhà hàng với con đấy – An cười giới thiệu.


Trong lúc Đại còn ngẩn ra vì ngạc nhiên thì ông Khải lại bắt tay làm quen với Cường. Sau đó ông nói với cả hai:


- Các cậu đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng dù thế nào thì buổi đấu thầu sắp tới cũng phải dựa vào chính năng lực của các cậu thôi. Còn cuộc thi nấu ăn, tôi cũng không giấu giếm, người ra đề và chấm điểm chính là con trai tôi – Ông Khải chỉ sang An.


Sau đó ông chào cả hai và đi ra tiếp mấy người khách khác.


An tưởng hai người chưa quen nhau nên định giới thiệu, không ngờ lại thấy Đại vừa cười khùng khục vừa nói:


- Ông mà cũng đi học nấu ăn sao?


Cường chưa kịp trả lời thì An đã ngạc nhiên hỏi:


- Hai anh quen nhau à?


- À phải, bọn anh là bạn học từ cấp hai tới tận đại học mà – Cường giải thích, sau đó quay sang Đại giải thích – Sao lại không được học. Ít ra tôi còn hơn ông cái đó đó.


- Thế ông học được bao nhiêu tuyệt chiêu rồi? – Đại cười vang.


- Thừa để knock-out ông là được rồi – Cường cũng cười đầy vui vẻ.


An thấy hai người vui vẻ thì lấy chai rượu rót thêm rồi cả ba cùng uống cạn. Đại vừa uống xong, thì chợt anh trông thấy một người. Anh ngẩn người, chớp mắt để chắc là mình chưa bị say quá mà nhìn nhầm, sau đó anh vội bỏ lại hai người kia để đi về phía người mà anh vừa trông thấy.


Cường thấy Đại tiến về phía một cô gái thì cũng không lấy làm lạ gì, lại tiếp tục câu chuyện với An.


- Anh về, chắc sư phụ cũng về rồi nhỉ?


- Ừ, về rồi, về trước cả anh.


- A, vậy mà không báo gì cho em cả. Dù sao cũng là đệ tử ruột cơ mà – An kêu lên.


- Cũng đâu có báo cho anh. Nhưng giờ anh có địa chỉ của cô ấy rồi, lúc nào em lên Hà Nội anh sẽ đưa em đi gặp – Cường vỗ vai An.


- Có à? Thế cho em số điện thoại của sư phụ luôn đi. Thỉnh thoảng gọi điện trêu mới được.


- À, cô ấy không dùng điện thoại.


- Gì? Thời buổi nào rồi còn không dùng điện thoại? – An trợn mắt kêu lên – Để mai em mua một cái, anh mang về biếu sư phụ giúp em nhá.


- Ôi dào, cậu chẳng bảo cô ấy mãi là bà già cổ lỗ sĩ sao. Kệ đi, không chạy mất được đâu – Cường xua tay.


- Dù gì cũng là sư phụ mình cơ mà. Để mấy hôm nữa, em sắp xếp lên Hà Nội, thế nào cũng nhét cho sư phụ cái điện thoại.


Cùng lúc ấy, Đại đã đi tới phía sau người mà anh vừa trông thấy. Đó là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dạ màu xanh, trên cổ quàng một chiếc khăn. Cô gái đang loay hoay nướng mấy con tôm to tướng, trong miệng thì hát khe khẽ mấy câu. Đại lắc đầu rồi bước tới, dựa lưng vào bàn thức ăn quay sang nhìn cô:


- Ăn nhiều thế không sợ béo à?


Cô gái quay sang nhìn anh, dường như không kinh ngạc lắm, cô bĩu môi:


- Béo càng đẹp.


- Làm thế nào mà em lại có mặt ở chốn thiên đường này vậy, văn sĩ lang thang? – Đại vừa hỏi vừa quay vào, rót cho mình thêm một ly rượu trắng.


- Anh có thể ở đây, sao em lại không chứ?


- Chà, cô bé chế giễu anh sao? – Đại cười hỏi lại, rượu đã bắt đầu làm anh ngây ngất.


- Có vợ con rồi mà chẳng đứng đắn chút nào hết – Tường Vi lầm bầm, tay liên tục lặt những con tôm trên vỉ nướng.


Đại nhìn cái miệng đang làu bàu của Tường Vi, uống một ngụm rượu, sau đó anh bất ngờ vươn tay ôm lấy cái eo thon của cô, kéo cô sát lại gần mình.


Tường Vi bị hành động này của anh làm cho bất ngờ, nhưng chẳng kêu được gì khi gương mặt Đại đã ghé sát mặt cô. Đại nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt anh không giấu được một ánh nhìn đa tình. Cô nhắm chặt mắt lại nhưng sau đó chỉ nghe tiếng Đại thì thầm:


- Thế này vẫn còn đứng đắn chán, nhóc ạ!


Rồi Đại buông tay, dường như tỉnh táo trở lại, anh tiếp tục cầm lấy ly rượu của mình, uống cạn.


Rồi lại rót đầy.


- Mùi rượu ghê quá trời! – Tường Vi phẩy tay, nhăn mặt, hai má đỏ ửng lên.


- Sauvignon Blanc. Rượu vang trắng nổi tiếng của New Zealand, đặc biệt thích hợp với các món nướng, nhất là hải sản – Đại hít hà một hơi.


- Rượu chè bê tha, chả có gì tốt – Tường Vi cáu kỉnh đáp trả.


- Ha ha, em không nghiên cứu về đồ uống thì cái đam mê của em chỉ có thể gọi là thực thôi, chưa có ẩm đâu – Đại trêu chọc.


- Kệ tui, làm như mình rành lắm.


- Được rồi, không tranh cãi nữa. Muốn đi dạo để đổi gió chút không? – Đại đề nghị.


Tường Vi nhìn anh, sau đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô đặt đĩa thức ăn xuống:


- Thì đi…


Đại mỉm cười đặt ly rượu đã cạn rọt xuống bàn, sau đó rất tự nhiên, anh vòng tay qua eo Tường Vi rồi hai người chầm chậm rời khỏi bữa tiệc, đi về phía bãi biển.








Chương 18: Tri kỷ





Đại cùng Tường Vi đi trên con đường dẫn ra bãi biển. Khi tới bãi cát trắng mịn, ngửi được vị mặn của muối ở trong gió, thấy sóng mơn man bờ cát trải dài, cả hai ngồi xuống.


Tường Vi ngồi bên cạnh Đại, mùi rượu vang hòa quyện với mùi nước hoa đàn ông của anh khiến cô cảm thấy ngây ngất. Cô không lý giải được tại sao mình lại theo người đàn ông này ra đây. Từ lần trước gặp mặt, cô đã không ngừng nghĩ về người này, một người đàn ông thành thục và hấp dẫn, khác hẳn những anh chàng vẫn theo đuổi cô trước kia.


- Cô này cũng liều thật, dám theo một người đàn ông xa lạ ra chỗ vắng vẻ này cơ đấy – Đại cười nửa tỉnh nửa say – Em không sợ anh làm gì em à?


- Có mồm mà, không biết kêu sao? – Tường Vi bướng bỉnh cãi lại.


- Kêu nổi không? – Đại cúi đầu nhìn cô hỏi.


- Thử biết liền – Tường Vi bĩu môi, nhưng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đầy đề phòng.


Đại nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên anh bật cười, lại quay đầu nhìn ra biển, nói tiếp:


- Không trêu em nữa. Làm sao em lại có mặt ở đây vậy?


- Em là bạn của anh An – Con ông chủ ở resort này. Hôm qua em tới Quảng Ninh nên anh ấy vào đất liền đón em ra đây chơi – Tường Vi giải thích.


- Ra Trái Đất thật sự tròn. Không những An quen Cường mà còn quen cả em nữa – Đại gật gù.


- Thế anh ra đây làm gì? Đừng nói là cũng có thời gian rảnh rỗi đi chơi như em nha? – Tường Vi tò mò.


- Anh ra đây công tác. Anh mà có thời gian rảnh như em thì anh đã ở nhà ôm con ngủ rồi.


- Con anh là con trai hay con gái, xinh không?


Đại nhớ tới gương mặt bụ bẫm của đứa con gái bé bỏng, nhớ tới những lúc con bé toét miệng ra cười, để lộ ra mấy cái răng sữa. Anh không tự chủ được mà bật cười:


- Con gái. Xinh lắm. Nó giống anh.


- Anh có đẹp đâu. Chắc giống vợ anh thì mới xinh.


Đại lắc đầu, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười đã có phần gượng gạo:


- Anh không có vợ.


- Đùa nha… Không có vợ vậy anh tự sinh ra trẻ con hả? – Tường Vi tỏ vẻ không tin.


- Thật mà. Cô ấy sinh đứa trẻ ra rồi đem tới trước cửa nhà anh.


Tường Vi trố mắt nhìn anh, dường như cô đang phải nghe một câu chuyện rất hoang đường.


- Em không tin à? – Đại thấy cô há hốc mồm nhìn mình thì cười hỏi lại.


©STE.NT


- Không… À, ý em là có… - Tường Vi hết lắc rồi lại gật, loạn lên một hồi – Thảo nào mà em thấy anh không đeo nhẫn cưới. Ngón tay đeo nhẫn cũng không có vệt hằn.


- Cũng tinh tế ghê nhỉ?


- Tinh tế bình thường thôi – Tường Vi lại nhìn thẳng ra biển để anh không nhận ra niềm vui nho nhỏ xuất hiện trong mắt cô.


Cô vui vì biết người đàn ông này chưa hề kết hôn sao?


Tường Vi lắc đầu, cố dẹp tan những mơ mộng hão huyền vừa xuất hiện trong đầu mình.


Đại ngả người nằm dài xuống bãi cát, hai tay gối lên đầu, đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt bên trên. Ánh sáng từ ngọn hải đăng phía xa lấp lóe giữa biển đêm mênh mông.


Tường Vi quay đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ mờ của đèn điện từ xa hắt lại, cô thấy trong mắt Đại có chút suy tư. Phía biển đêm, gió lạnh thốc vào khiến cô hơi run rẩy. Bỗng Đại đã cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, khoác lên vai cô. Rồi anh lại nằm dài ra bãi cát. Anh hỏi cô những chuyện liên quan đến tuổi thơ. Hỏi cô về những chặng đường cô đã đi qua. Hỏi cô về công việc viết lách. Đổi lại, Đại cũng kể cho cô nghe những kỷ niệm nghịch ngợm thời còn đi học khiến cô phá lên cười. Sương buông xuống càng lúc càng nhiều.


Đại lại đột nhiên hỏi:


- Nhóc đi hoài thế này, bạn trai không có ý kiến gì sao?


Tường Vi lắc đầu không đáp, cô chợt buồn bã hơn.


- Sao vậy? – Đại thảng thốt.


Cô quay lại nhìn anh, cười gượng, cũng không biết có nên trải lòng với người đàn ông xa lạ này hay không.


Rồi cô kéo cánh tay anh ra, sau đó ngả người, nằm gối lên cánh tay đó của anh. Đại vẫn gối đầu bằng một tay, cười hỏi:


- Sao nhắc tới bạn trai mà buồn vậy?


- Em chia tay bạn trai rồi.


- Lâu chưa?


- Lần em từ Hà Nội quay về Sài Gòn. Có lẽ là tại em vô tâm với người ta, cũng lại quá đa tình.


- Lý do có vẻ hợp lý – Đại nhận xét.


- Sau khi chia tay thì em lại quay lại đây, bắt đầu hành trình khám phá miền Bắc. Cũng nhờ đó mà chuyện tình cảm nguôi ngoai dần.


- Đa tình muôn đời là một cái tội. Anh cũng là người đa tình lắm. Phụ nữ đi qua cuộc đời anh vốn anh không thể đếm hết được, cũng chẳng thể nhớ hết. Anh có một trái tim quá nhiều ngăn. Mỗi một người đi qua cuộc đời anh, lại chiếm giữ một ngăn trong đó. Cũng có thể đó là lý do mẹ của Như Ý kiên quyết không tới với anh. Anh hiểu nên không muốn đi tìm. Anh sợ anh sẽ làm khổ cô ấy vì sự đa tình của mình.


- Cái đa tình của người đàn ông và của phụ nữ khác nhau. Người phụ nữ chỉ cần ngoại tình trong tư tưởng cũng đủ nguy hiểm rồi – Tường Vi thở dài.


- Cái này cũng tùy người nữa. Bạn gái trước đây của anh, người mà anh yêu thật lòng, vốn không chỉ ngoại tình trong tư tưởng. Nhưng anh yêu cô ấy nên vẫn bỏ qua cho mọi lỗi lầm ấy, chỉ là sau cùng cô ấy vẫn rời bỏ anh.


- Vì anh là người đa tình à? – Tường Vi tò mò hỏi.


- Vì nhiều chuyện. Có thể là do khi đó hai đứa còn quá trẻ. Cũng có thể là cô ấy tìm được một tương lai tốt hơn ở một người khác. Cũng có thể là do anh quá mải mê với công việc nên không chăm lo được cho cô ấy đầy đủ… Sau đó anh mới đắm mình trong những mối quan hệ chẳng đi tới đâu. Không cô gái nào giữ nổi chân anh quá lâu. Khi anh cảm thấy họ thú vị, anh theo đuổi họ, và họ ngả vào vòng tay anh. Nhưng rồi anh cũng rất nhanh chán, cuộc chơi cũng kết thúc theo. Nhiều người mắng anh là khốn nạn, là sở khanh. Họ thừa biết anh có nguyên tắc của anh, và người nào phạm phải nguyên tắc đó thì phải ra khỏi cuộc chơi.


- Nguyên tắc gì vậy?


- Không tình yêu – Đại lạnh lùng nói ba chữ - Anh có thể chiều chuộng họ, có thể lên giường với họ, đối xử đúng mực với họ như một người bạn trai. Nhưng nếu họ yêu anh, anh sẽ rời bỏ họ.


- Như thế là không tốt – Tường Vi lắc đầu.


- Trò chơi nào cũng có nguyên tắc cả.


- Nếu cứ chạy theo nguyên tắc đó, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được một tình yêu thực sự.


- Cả đời này, anh có Như Ý là đủ rồi.


- Con gái anh rồi sẽ lớn, rồi sẽ đi lấy chồng, nó không thể ở bên anh cả đời được.


- Bỏ qua đi, chuyện đó là chuyện của mấy chục năm về sau rồi – Đại cười lắc đầu.


- Vậy nếu con gái anh nói nó cần một người mẹ thì sao? – Tường Vi thắc mắc.


Đại quay sang nhìn Tường Vi, không hiểu sao lúc đó trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh của một cô gái quê mùa cần mẫn và rất dịu dàng. Tường Vi cũng quay sang nhìn anh, thấy anh không nói gì, cô nhổm dậy:


- Trời lạnh hơn rồi, mình về thôi.


- Ừ… - Đại cũng ngồi dậy, chìa tay ra cho Tường Vi đề nghị - Để anh đưa em về.


***Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 tap 2
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .